Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018

Thử một lần...


Viết cho những ngày tự dưng cảm thấy tổn thương đến lạ...

Là những ngày chẳng biết làm sai điều gì, mặc định mọi chuyện đều do mình mà ra.
Là những ngày công việc bủa vây, cần lắm một người bên cạnh, chẳng để làm gì cả, chỉ cần ngồi yên đó, ôm mình vào lòng và nói "mạnh mẽ lên".
Là cái ngày cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, cố gắng quan tâm để làm gì? Người ta bất cần, người ta thấy mình thật nhiều phiền phức.
Là cái ngày chỉ muốn im lặng, cố tình im lặng để người ta thử quan tâm,
Là ngày tự nói với mình là buông đi, là đừng cố chấp nữa.

Phải chăng là cố chấp khi biết kết quả cuối cùng? Đau đó, tổn thương đó...Ai biết? Ai hay? Ai bên cạnh?
Một mình thôi!

Hay là mình thử xa nhau, thử đừng quan tâm nhau, thử chẳng cần nhau nữa!
Chắc là người ta sẽ cảm thấy an yên, hẳn là như vậy. 

Trong một mối quan hệ lưng chừng, một người nắm, còn một người sẵn sàng buông. Liệu sẽ đi được đến đâu? 
Thương mình đi, đừng thương người ta nữa. Tổn thương đủ rồi, đau nhiêu đó đủ rồi, đừng ngốc nữa... Người ta chẳng quan tâm đâu.




"Thôi tìm kiếm, lựa chọn những cảm giác thay vào đó phải học cách bình thản đón nhận mọi chuyện. Vui hay buồn, khen hay chê, ngày hay đêm, nắng hay mưa, ánh sáng hay bóng tối... tất cả cũng chỉ là quy luật tự nhiên không thể thay đổi. Làm sao ta có thể chỉ chọn niềm vui, chọn lời khen, chọn ánh nắng hay chỉ chọn phần ánh sáng và bỏ qua những nửa còn lại?"






Đợi Đi... Vết Thương Nào Rồi Cũng Lành!

 "Thương một người...  Nhớ một người hằng đêm...  Và rơi nước mắt cũng vì người ấy..." Có những người ta gặp không phải để...